Hai anh em Nguyễn Văn Cường sinh năm 1993, Nguyễn
Thị Dung sinh năm 1996 ở thôn 2, xã Thạch Đà, (Mê Linh, Hà Nội) bị mắc
căn bệnh rất lạ. Các bác sỹ thì không biết tên gọi cụ thể, người đã từng
gặp mặt hai anh em thì gọi đó là căn bệnh “người ếch”
Bị mắc căn “bệnh ếch“, Cường và Dung chỉ đi bằng nửa mu bàn chân
Căn bệnh lạ
Với cơ thể dị thường, Cường và Dung bị
nhiều người gán cho căn bệnh mang tên “người ếch”. 19 tuổi, Cường nặng
17kg, cao 90 phân, bụng trương phình, các đốt ngón tay co quắp không
duỗi thẳng được. Dung 16 tuổi, nặng 12kg, cao 90 phân. Tứ chi phát triển
không bình thường, đi phải thở dốc, gót bàn chân không khi nào chạm
đất.
Hai anh em khi mới sinh hoàn toàn bình
thường. Nhưng khi được khoảng 3 năm tuổi thì chị Nguyễn Thị Mười (mẹ
Cường) tá hỏa khi phát các con mình chỉ đi bằng nửa mu bàn chân, không
đứng thẳng được.
Gia đình tìm mọi cách chạy chữa, hết
bệnh viện tuyến dưới lại lên tuyến trên nhưng bệnh tình của hai con vẫn
dậm chân tại chỗ. Bác sĩ cũng không đưa ra kết luận các con chị mắc căn
bệnh gì. Lực bất tong tâm, chị đành đưa con về nhà chăm sóc.
Đến tuổi cho con đi học, chị Mười hai
nách hai con đưa đến lớp. Không vui chơi như các bạn được được, cả ngày
khóc ngặt nghèo đòi về. Việc học hành cũng chấm dứt luôn tại đây.
Không được đi học, các em chỉ quanh quẩn một góc nhà.
Gần hai mươi năm qua, các em phải sống
trong kham khổ với căn bệnh lạ. “Vợ chồng tôi làm được đồng nào đều
gom góp thuốc thang cho các con nhưng bệnh vẫn vậy. Thương các con vô
ngần nhưng đành bất lực”. Chị Mười rưng rưng nước mắt.
Thà mẹ đừng để con sống thì hơn
Ngoài việc thân hình không bình
thường, sức khỏe các em cũng rất yếu. Chuyện ăn uống, vệ sinh hằng ngày
các em cũng không làm chủ được, không cầm chặt được đồ vật. Mỗi bước đi
là một lần khổ sở. Gắng gượng lắm được 5 - 6 bước khập khiễng là phải
nghỉ, thở dốc.
Đến cả việc bình thường nhất là giấc
ngủ của các em cũng đầy kham khổ. Cái bụng trướng to, đôi chân luôn
trong tư thế co quắp không duỗi ra. Khi ngủ chỉ có thể nằm nghiêng người
sang một cho dễ thở.
Kể cả những lúc ngồi nghỉ trông các em
cũng rất tội nghiệp. Đã có kẻ độc mồm độc miệng gọi các em là “người
ếch” với dáng ngồi này.
Cường nói: sao tự dưng con lại thế này, thà mẹ đừng để con sống thì hơn |
Chị Mười rầu rĩ nói: “Khi có người lỡ
miệng gọi Cường như vậy, tối về cháu khóc hỏi lại tôi: Sao con không
giống các bạn, sao tự dưng con lại thế này, thà mẹ đừng để con sống thì
hơn?”. Câu hỏi của con như những nhát dao cào vào người khiến chị đau
điếng.
Cường nói với tôi: “Từ nhỏ em đã không
có bạn bè, người quan tâm em nhiều nhất là mẹ, em ước chi mình được
cao lớn như anh, được khỏe mạnh để mẹ đỡ phải khổ nhiều về chúng em".
Một điều nước rất nhỏ nhoi, bình dị nhưng đối với Cường lúc này là lớn lao hơn bao giờ hết.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét